Các bài mẫu phân tích Tự Tình 2 của tác giả Hồ Xuân Hương dưới đây chắc chắn sẽ là tài liệu cần thiết cho các em học sinh lớp 11 chuẩn bị cho các kì thi sắp tới. Hôm nay Top 10 Branding sẽ tổng hợp Top 20 bài phân tích bài thơ Tự Tình 2 hay nhất. Hãy cùng cúng tôi tìm hiểu nhé!
Hồ Xuân Hương là một trong những thi sĩ nữ tiêu biểu của nền văn học trung đại Việt Nam, được mệnh danh là “bà chúa thơ Nôm”. Bà là một “thiên tài kì nữ” nhưng cuộc đời đầy oái oăm, xấu số. Thơ Hồ Xuân Hương là thơ của phụ nữ viết về phụ nữ, trào phúng nhưng vẫn rất trữ tình. Một trong những bài thơ tiêu biểu viết về tâm trạng, nỗi niềm của người phụ nữ trước duyên phận, cuộc đời mình là “Tự tình” (II).“Tự tình” (II) là bài thơ thuộc chùm thơ “Tự tình” gồm ba bài của bà. Đây là chùm thơ nữ sĩ viết để tự kể nỗi lòng, tâm tình của mình. Tác phẩm được viết bằng chữ Nôm, tuân theo thể thơ thất ngôn bát cú Đường luật với bố cục bốn phần: đề, thực, luận, kết. Bài thơ trình bày thái độ, tâm trạng vừa đớn đau, vừa phẫn uất trước thực tại đau buồn, tuy vậy, bà vẫn gắng gượng gạo vươn lên, nhưng rồi vẫn rơi vào thảm kịch. Dựa vào nội dung bài thơ, ta có thể đoán bài thơ được sáng tác lúc bà đã gặp phải những oái oăm, xấu số trong tơ duyên.Mở đầu bài thơ là hình ảnh người phụ nữ ko ngủ, một mình ngồi giữa đêm khuya:“Đêm khuya vang vọng trống canh dồnTrơ cái hồng nhan với nước non.”Giữa đêm khuya, người phụ nữ thao thức ko ngủ được và nàng nghe âm thanh tiếng trống canh dồn dập. “Đêm khuya” là thời kì của hạnh phúc lứa đôi, của sum họp gia đình, vậy nhưng ở đây, trớ trêu thay, người phụ nữ lại đơn độc một mình. Nàng độc thân quá nên thao thức ko ngủ, nàng nghe âm thanh tiếng trống canh “vang vọng”. Từ láy này mô tả âm thanh từ xa vọng lại.Với nghệ thuật lấy động tả tĩnh, người đọc cảm thu được ko gian đêm khuya yên ắng, im lìm và người phụ nữ thật độc thân, tội nghiệp. Trong xã hội xưa, tiếng trống canh là âm thanh dùng báo hiệu thời kì một canh giờ trôi qua.Nữ sĩ nghe âm thanh tiếng trống canh “dồn” – tiếng trống dồn dập, khẩn trương – có nhẽ là vì nàng đang ngồi đếm thời kì và lo lắng thấy nó trôi qua một cách dồn dập, tàn nhẫn. Nó chẳng cần biết tuổi xuân của nàng sắp vuột mất nhưng nàng thì vẫn đang phải “trơ cái hồng nhan” ra giữa “nước non”.Hình như, nỗi độc thân, xót xa đấy luôn dày vò nữ sĩ nên thời kì trở thành nỗi ám ảnh ko nguôi trong tâm hồn bà. Trong chùm “Tự tình”, nỗi ám ảnh về thời kì còn hiện hữu trong âm thanh “tiếng gà”. Người phụ nữ đấy cũng trằn trọc cho tới sáng để rồi nghe âm thanh “tiếng gà vang vọng gáy trên bom” nhưng đớn đau, nhưng oán hờn.Ở đây, “hồng nhan” là nhan sắc của người phụ nữ vẫn còn ở độ mặn nhưng, cái nhưng bất kỳ người nào cũng trân trọng. Thế nhưng, nó lại liên kết với từ “cái” – một danh từ chỉ loại thường gắn với những thứ vật chất nhỏ nhỏ, tầm thường. Nàng tự thấy nhan sắc của mình quá nhỏ nhỏ, rẻ rúng bởi nó chẳng khác gì một thứ đồ ít trị giá, lại chẳng được người nào đoái hoài tới.Nó phải “trơ” ra, phô ra, bày ra một cách vô duyên, vô nghĩa lí giữa đất trời. Từ “trơ” đứng đầu câu cho ta cảm thu được nỗi xót xa, đớn đau, tủi nhục, bẽ bàng của người phụ nữ một mình giữa đêm khuya, ko người nào quan tâm, đoái hoài. Tuy có bẽ bàng, tủi nhục nhưng ta vẫn thấy ẩn khuất trong câu thơ một nữ sĩ mạnh mẽ, phong cách dám đem cái tôi tư nhân để đối lập với cả “nước non” rộng lớn.Hồ Xuân Hương là thế, ko bao giờ chịu nhỏ nhỏ, yếu mềm. Hai câu đầu bằng cách khắc họa thời kì, ko gian nghệ thuật và cách liên kết từ lạ mắt đã trình bày rõ nỗi độc thân, đớn đau, tủi nhục bẽ bàng trước tơ duyên hẩm hiu của chính mình. Hai câu thực khắc họa thâm thúy sự phẫn uất trước tình cảnh oái oăm:“Chén rượu hương đưa say lại tỉnh,Vầng trăng bóng xế, khuyết chưa tròn”.Giữa đêm khuya, độc thân và buồn tủi, nàng tìm tới rượu để quên đi tất cả nhưng nào quên được “say lại tỉnh”. Say, có thể quên đi được một chốc, nhưng đâu có thể say mãi, rồi sẽ lại “tỉnh” ra. Tỉnh ra lại càng ý thức thâm thúy hơn nỗi độc thân, xót xa, lại càng buồn hơn. Ẩn sau cái hành động tìm tới rượu để xả stress nỗi sầu là cả niềm phẫn uất thâm thúy trước số phận xấu số. Cụm từ “say lại tỉnh” cho thấy cái thất vọng, quanh quẩn trong nỗi buồn, độc thân của người phụ nữ.
Xem thêm: